Lịch sử Hải_quân_Liên_Xô

1918-1922

Nguồn gốc của Hải quân Liên Xô là Hải quân Hồng quân. Nội chiến Nga đã khiến lực lượng hải quân giảm mạnh về số tàu thành phần.

Do sự mất mát lớn về tàu chiến (bị đánh chìm, bị địch bắt, bị Entente giam giữ hoặc loại hoàn toàn khả năng chiến đấu), tổng lượng chuyển đổi của các tàu Hồng quân vào đầu năm 1921 chỉ chiếm 16.2% trong tổng số chuyển đổi của Hải quân Đế quốc Nga. Năm 1921, so với năm 1917, chỉ có 5.5% tàu chiến, 0% tàu tuần dương, 10% tàu khu trục, 5.8% tàu ngầm, 2.7% mìn và mạng lưới chắn, 4.9% tàu pháo hạm, 7.2% tàu truyền tin và tuần tra sông. Tổn thất trong nội chiến về thủy lôi ít nhất và trong lớp tàu tuần dương lớn nhất.

Sự xuống cấp chung cũng đã ảnh hưởng đến các lực lượng khác trong hạm đội. Do đó, số lượng pháo binh ven biển ở Biển Baltic đã giảm ba lần, một nửa ở Biển Đen và ở miền Bắc Nga, hệ thống phòng thủ bờ biển đã không còn tồn tại. Các đơn vị hàng không hải quân Hồng quân đã bị xóa bỏ vào năm 1920, và chỉ có một số đơn vị không quân còn lại trong sự chỉ huy hoạt động của các chỉ huy hạm đội, đến đầu năm 1921 chỉ bao gồm 36 máy bay lỗi thời với mức độ hao mòn vật chất cao.

Quá trình giảm hạm đội do Chính phủ Liên Xô thực hiện từ tháng 3 năm 1921 đến tháng 12 năm 1922, số lượng nhân viên của Lực lượng Hải quân Hồng quân đã giảm từ 86,580 xuống còn 36,929 người, và số lượng chiếm hữu cho đóng tàu và sửa chữa tàu đã giảm khoảng 3.3 lần.

1924-1936

Ngày 28 tháng 3 năm 1924 - Bộ Tư lệnh Hải quân (UHMS) Hồng quân được thành lập. Người đứng đầu RKKA là Eduard Samuilovich Pantserzhanskiy, người báo cáo trực tiếp với Ủy viên Nhân dân Bộ Dân ủy Quân sự và Hải quân Liên Xô Trotsky. Ban chỉ đạo Hải quân được dự định để quản lý hoạt động và phục hồi, nhân sự, hành chính và kinh tế, đào tạo, kỹ thuật, thủy văn và các hoạt động khoa học của Hải quân.

Bộ Tổng tham mưu RKKA (Tổng tham mưu trưởng Mikhail Vasilyevich Frunze) đã chuẩn bị một báo cáo tổng hợp về việc đáp ứng nhu cầu của Hải quân Liên Xô về các vật tư và vật liệu đặc biệt, không thể sản xuất tại các nhà máy trong nước vì nhiều lý do.

Các phương án nâng cấp chiến lược Hải quân được đưa ra. Đầu tháng 7/1924, Hội đồng Lao động Quốc phòng (Совет труда и обороны) đã quyết định mua tàu quét mìn ở nước ngoài để sử dụng tại khu vực Biển Đenbiển Azov.

Sau đó Hội đồng Dân ủy Liên Xô lập kế hoạch đóng tàu quân sự cho Hải quân. Đồng thời Hội đồng Lao động Quốc phòng quyết định nâng cấp 7 tàu chiến từ thời Sa hoàng vào biên chế Hải quân tại Baltic và Biển Đen.

Cuối tháng 5/1925, Bộ Dân ủy Quân sự và Hải quân Liên Xô ra chỉ thị cho phép Chủ tịch Hội đồng Quân sự Cách mạng Lâm thời Liên Xô Frunze và Tư lệnh Hải quân Hồng quân Liên Xô, thành viên Hội đồng Quân sự Cách mạng Lâm thời Liên Xô Vyacheslav Ivanovich Zof giới thiệu Điều lệ quân chủng hải quân của Hải quân Hồng quân. Điều lệ quy định thứ tự phục vụ trên tàu và trách nhiệm của chỉ huy, sĩ quan và thủy thủ, đồng thời chia nhân sự của tàu theo chuyên môn.

Năm 1926, Hội đồng Lao động và Quốc phòng phê duyệt "Chương trình Đóng tàu Hải quân" bao gồm các kế hoạch chế tạo 12 tàu ngầm; sáu chiếc đầu tiên thuộc tàu ngầm lớp Dekabrist. Bắt đầu từ ngày 4 tháng 11 năm 1926, Cục kỹ thuật số 4 (trước đây là Cục tàu ngầm, và vẫn còn bí mật), dưới sự lãnh đạo của Boris Mikhailovich Malinin, đã quản lý các công trình xây dựng tàu ngầm tại Nhà máy đóng tàu Baltic. Ngày 19 tháng 3 năm 1930, nhà máy đóng tàu Nikolaev mang tên André Marti được Hội đồng Lao động Quốc phòng Liên Xô quyết định coi là căn cứ hải quân chính của Hạm đội Biển Đen. Nhà máy Sudotrest tại Sevastopol được coi là căn cứ sửa chữa tàu chính cho Hạm đội Biển Đen.

Kế hoạch xây dựng Hải quân trong 5 năm được Hội đồng Dân ủy Liên Xô thông qua. Theo đó chính phủ Liên Xô ủy nhiệm cho Hội đồng Quân sự Cách mạng Liên Xô chịu trách nhiệm giám sát và thông qua ngân sách đóng tàu.

Đầu năm 1928, một số kế hoạch tác chiến của Hải quân Xô viết được đưa ra, theo đó cần nâng cấp chiến lược tàu ngầm.

Đến năm 1929, bản kế hoạch nâng cấp tàu ngầm 2 giai đoạn được thông qua. Theo đó sẽ sản xuất tàu ngầm lớp Leninets từng bước hiện đại.

Trong những năm 1930, khi quá trình công nghiệp hóa của Liên Xô được tiến hành, các kế hoạch đã được thực hiện để mở rộng Hải quân Liên Xô thành một trong những cường quốc nhất trên thế giới, 133 tàu ngầm đã được chế tạo theo thiết kế được phát triển trong quá trình quản lý của Malinin. Quá trình phát triển bổ sung bao gồm sự thành lập Hạm đội Thái Bình Dương vào năm 1932 và Hạm đội phương Bắc năm 1933. Các lực lượng được xây dựng xung quanh một lõi của các tàu chiến lớp Sovetsky Soyuz. Chương trình xây dựng này mới chỉ ở giai đoạn ban đầu, vào thời điểm cuộc xâm lược của Đức buộc phải đình chỉ vào năm 1941.

1937-1941

Ngày 30/12/1937, Hải quân Hồng quân tách thành một loại lực lượng vũ trang riêng biệt - Hải quân Liên Xô. Vào ngày 1 tháng 1 năm 1938, binh chủng tàu mặt nước Hải quân Liên Xô tương đối nhỏ gồm 3 thiết giáp hạm, 3 tàu tuần dương, 1 tàu khu trục dẫn đường và 17 tàu khu trục. Nhưng hạm đội tàu ngầm là một lực lượng khá mạnh: 10 tàu ngầm lớn, 10 tàu ngầm phóng lôi, 78 tàu ngầm cỡ trung và 52 tàu ngầm nhỏ.

Năm 1936-1941, một loạt tàu được đưa vài biên chế hải quân, 4 tàu tuần dương hạng nhẹ thuộc dự án 26 và dự án 26 bis (tàu tuần dương lớp Kirov), 3 tàu khu trục dẫn đường thuộc dự án 1 (tàu khu trục lớp Leningrad), 3 tàu khu trục dẫn đường thuộc dự án 38, 1 tàu khu trục dẫn đường thuộc dự án 20I (tàu khu trục lớp Tashkent), 28 tàu khu trục thuộc dự án 7 (tàu khu trục lớp Gnevny), 9 tàu khu trục thuộc dự án 7-U (tàu khu trục lớp Storozhevoy).

Ngày 29 tháng 4 năm 1939, Nikolay Gerasimovich Kuznetsov được bổ nhiệm làm Ủy viên Nhân dân Bộ Dân ủy Hải quân, lúc này ông 34 tuổi, trở thành người trẻ nhất và là thủy thủ đầu tiên ở chức vụ này. Tất cả những năm trước chiến tranh, Kuznetsov tiếp tục chuẩn bị hạm đội cho cuộc chiến tranh, đặc biệt kinh nghiệm chiến tranh với Phần Lan. Vào năm 1940-1941, hệ thống sẵn sàng hoạt động của các hạm đội và đội tàu được phát triển và đưa vào hoạt động, sự nhanh chóng được chứng minh vào đầu Chiến tranh Vệ quốc vĩ đại. Sắc mệnh năm 1941, được đưa ra từ Bộ Dân ủy Hải quân, yêu cầu nổ súng từ cụm pháo phòng không khi các máy bay nước ngoài xuất hiện trên căn cứ của Liên Xô - vào tháng 3 tại LiepājaPolyarny đã bắn rơi máy bay trinh sát Đức (điều này gây ra cho Stalin không hài lòng và khiển trách Kuznetsov).

Trước cuộc Chiến tranh Vệ quốc vĩ đại, Hải quân Xô viết có 3 thiết giáp hạm, 7 tàu tuần dương, 59 tàu khu trục dẫn đường và tàu khu trục, 218 tàu ngầm, 269 tàu phóng lôi, 22 tàu tuần tra, 88 tàu quét mìn, 77 tàu săn ngầm và một số tàu khác, cũng như các tàu phụ trợ. Có 219 tàu đang được chế tạo, trong đó có 3 thiết giáp hạm, 2 tàu tuần dương hạng nặng và 7 tàu hạng nhẹ, 45 tàu khu trục và 91 tàu ngầm.

1941-1945

Vào ngày 22 tháng 6 năm 1941, lúc ba giờ sáng, không quân Đức Quốc xã đã đột kích căn cứ chính của Hạm đội Biển Đen Hải quân Liên Xô ở Sevastopol và thành phố Izmail.

Vào lúc 03:06 ngày 22 tháng 6 năm 1941, Chuẩn đô đốc I. D. Eliseev, tham mưu trưởng Hạm đội Biển Đen, đã ra lệnh bắn vào các máy bay Đức đang xâm phạm không phận Liên Xô, nó đã đi vào lịch sử: đó là mệnh lệnh quân sự đầu tiên trận chiến đẩy lùi Đức quốc xã tấn công Liên Xô Chiến tranh Vệ quốc vĩ đại.

Ở Sevastopol, để chặn Hạm đội Biển Đen, Đức Quốc xã đã thả thủy lôi trên đường vào căn cứ và ở Vịnh Bắc. Không quân Đức đã gặp phải hỏa lực pháo phòng không và tàu của Hải đội Danube. Các căn cứ hải quân ở Liepaja và Riga cũng trải qua các cuộc không kích của Đức. Thủy lôi được thả từ máy bay ở khu vực Kronstadt, căn cứ chính của Hạm đội phương Bắc bị oanh tạc. Vào ngày 22 tháng 6, khi báo cáo với Điện Kremlin về một cuộc đột kích vào Sevastopol, Đô đốc Kuznetsov, không chờ đợi chỉ dẫn từ cấp trên, đã ra lệnh cho tất cả các hạm đội: "ngay lập tức bắt đầu thiết lập các bãi thủy lôi theo kế hoạch bao trùm."

Đối phương chính của hạm đội trong chiến tranh không phải là hải quân Đức, mà là lực lượng không quân và lục quân Đức. Hoạt động chính trong chiến đấu của hạm đội là hỗ trợ ven bờ lực lượng lục quân phòng thủ và tấn công (trong những năm chiến tranh, có tới 85% đạn pháo hải quân đã được sử dụng cho các mục tiêu ven biển và tới 40% để tấn công lực lượng lục quân).

Nhiệm vụ quan trọng thứ hai là phá vỡ liên lạc trên biển của phe Trục, bảo vệ thông tin liên lạc, tiêu diệt lực lượng phe Trục trên biển và tấn công các mục tiêu trên bờ biển và lãnh thổ. Hải quân Xô viết đã tiến hành 88 lượt hoạt động quân sự, trong đó 23 lần tham gia vào các hoạt động quân sự phối hợp và tiền tuyến.

Mặt trận chính trong chiến tranh là đất liền, vì vậy các kế hoạch và hành động của hạm đội thường phụ thuộc vào lợi ích của lực lượng mặt đất tại các khu vực ven biển. Trong chiến tranh, Hải quân Liên Xô đã gửi hơn 400 nghìn người tới các mặt trận mặt đất.

Nhiều tàu vận tải và phụ trợ được chuyển đổi thành tàu chiến đã trở thành một phần của RKKF.

1945-1980

Trong thập kỷ đầu tiên sau chiến tranh, đã có 248 tàu ngầm diesel và 619 tàu mặt nước được chế tạo và đưa vào hoạt động. Tổng cộng, trong cấu trúc chiến đấu của Hải quân Liên Xô năm 1955, tính đến những chiếc được chế tạo trong những năm trước chiến tranh và trong chiến tranh, có 265 tàu ngầm diesel và khoảng 900 tàu chiến mặt nước (trong đó khoảng 80% mục đích ven biển).

Vào ngày 26 tháng 1 năm 1954, một nghị quyết chung của Ban chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Liên XôHội đồng Bộ trưởng Liên Xô về thiết kế và thử nghiệm tàu ngầm vũ trang với tên lửa đạn đạo tầm xa và phát triển trên cơ sở các công trình này như một dự án kỹ thuật tàu ngầm lớn. Kết quả của chương trình này, tên lửa R11-FM được phát triển với tên lửa được phóng từ tàu ngầm ở vị trí bề mặt. Ngày 16 tháng 9 năm 1955 từ phía tàu ngầm tên lửa B-67 đã được thực hiện lần phóng SLBM đầu tiên trên thế giới.

Năm 1958, tàu ngầm hạt nhân K-3 đầu tiên của Liên Xô đã được chế tạo thành công.

Từ năm 1956, Tổng tư lệnh Hải quân Sergey Georgyevich Gorshkov, giống như người tiền nhiệm, Kuznetsov, là người ủng hộ việc xây dựng hạm đội đại dương, bao gồm cả tàu sân bay và các tàu mặt nước khác trong các vùng biển. Tuy nhiên, vào đầu những năm 1960, việc giảm lực lượng vũ trang đã dẫn đến việc rút quân khỏi Hải quân và ngừng hạ thủy 7 tàu tuần dương hoàn toàn mới (bao gồm cả chưa hoàn thành).

Đầu những năm 1970, việc thiết kế và chế tạo tàu sân bay đầu tiên thuộc dự án 1143 đã bắt đầu ở Liên Xô.

Trong giai đoạn 1956-1975, khoảng 900 tàu mặt nước cho các mục đích khác nhau đã được đưa vào hạm đội, bao gồm hơn 400 tàu đổ bộ, hơn 300 trục lôi hạm, 7 tàu tuần dương (bao gồm 4 tàu thuộc dự án tàu tuần dương tên lửa 58), 30 tàu khu trục, 68 tàu tuần tra. Tầm quan trọng lớn đã được gắn liền với giải pháp chống tàu ngầm. Hai tàu tuần dương chống ngầm thuộc dự án 1123, 45 tàu chống ngầm lớn thuộc dự án 61, dự án 1134-Adự án 1134-B đã được chế tạo.

Vào những năm 1976-1985, các tàu ngầm hạt nhân mang tên lửa đạn đạo thuộc dự án 941 "Akula" mang tên lửa R-39 đã bắt đầu đi vào hoạt động. Các tàu ngầm hạt nhân đa năng với ít tiếng ồn hơn và các tổ hợp thủy âm cải tiến cũng đang được chế tạo. Việc chế tạo tàu ngầm hạt nhân dự án 949 "Granit" với tên lửa hành trình "Granit" có khả năng đánh trúng mục tiêu ở tầm xa đã bắt đầu hoạt động. Ca nô đệm khí cũng được đưa vào sử dụng.

1980-1992

Năm 1991, tàu sân vay Đô đốc Hạm đội Liên Xô Kuznetsov, tàu sân bay đầu tiên của Liên Xô được đưa vào sử dụng.

Hạm đội (mục đích chiến lược và tổng hợp) bao gồm hơn 100 đội tàu chiến và sư đoàn, và tổng số nhân viên của Hải quân Liên Xô là khoảng 450,000 (bao gồm 12,600 trong Thủy quân lục chiến). Chi phí cho Hải quân Liên Xô năm 1989 lên tới 12.08 tỷ rúp (với tổng ngân sách quân sự là 77.294 tỷ rúp), trong đó 2,993 triệu rúp được chi cho tàu và thuyền và 6,531 triệu rúp cho thiết bị kỹ thuật. Có 160 tàu mặt nước và biển sâu, 83 tàu ngầm hạt nhân chiến lược thế hệ thứ hai, 113 tàu ngầm hạt nhân đa năng và 254 tàu ngầm diesel.

Năm 1991, Liên Xô đã chế tạo được: hai tàu sân bay (bao gồm một hạt nhân), 11 tàu ngầm hạt nhân tên lửa đạn đạo, 18 tàu ngầm hạt nhân đa năng, 7 tàu ngầm diesel, 2 tàu tuần dương tên lửa (bao gồm một hạt nhân), 10 tàu khu trục và tàu chống ngầm lớn,....

Năm 1985, Hải quân Liên Xô đạt đến đỉnh cao quyền lực, có tổng cộng 1561 tàu, và về số lượng tàu và tiềm năng chiến đấu, đứng vị trí thứ hai trên thế giới sau Hải quân Hoa Kỳ.